Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009

Tại sao phụ nữ khóc ?


Một cậu bé hỏi mẹ :

-Tại sao mẹ lại khóc ?

Người mẹ đáp :

-Vì mẹ là một phụ nữ.

-Con không hiểu –cậu bé thốt lên.

Người mẹ ôm chặt con và âu yếm :

-Con không bao giờ hiểu được nhưng nó là như thế đó… !

Thời gian trôi đi, cậu bé lại hỏi cha :

-Sao mẹ lại khóc hở ba ?

-Tất cả phụ nữ đều như thế, con yêu ạ -Người cha mỉm cười đáp.



Cậu bé lớn lên dần và khi cậu trở thành một người đàn ông nhưng vẫn thường tự hỏi : « tại sao phụ nữ lại khóc ? ». Cuối cùng anh tìm đến một nhà hiền triết. Nghe hỏi, nhà hiền triết ôn tồn đáp : « Khi Thiên Chúa dựng nên người nữ, người đã làm cho họ thật đặc sắc. Người làm cho đôi vai họ cứng cáp để che chở được cả thế giới ; đôi tay họ mát lành để để che chở sự yêu thương và Người đã ban cho họ một sức mạnh tiềm ẩn để mang nặng đẻ đau. Người cho họ một sự dũng cảm để nuôi dưỡng và chăm sóc gia đình, người thân, bè bạn, ngay cả những lúc mọi người dường như buông trôi, và dù có nhọc nhằn đến mấy đi nữa họ không bao giờ than thở… người cho họ tình cảm để yêu thương con cái ở mọi nghĩ trên đời, ngay cả những lúc con cái họ làm cho họ đau khổ…. »


« …Người cho họ sức mạnh để chăm sóc người chồng của họ, tránh vấp ngã vì Người tạo dựng nên họ từ sương sườn của người đàn ông để bảo vệ trái tim của anh ta… Người cho họ sự khôn ngoan để biết rằng một người chồng tốt sẽ không bao giờ làm tổn thương vợ mình, hiểu rõ sự chịu đựng của người phụ nữ và cô ta luôn thấp thoáng sau mỗi thành công của người chồng.



Để làm được những việc nhọc nhằn đó, người cũng đã cho họ giọt nước mắt để rơi, để họ sử dụng bất cứ lúc nào và đấy là điểm yếu duy nhất của họ. Khi con thấy họ khóc, hãy nói với họ con yêu họ biết bao và nếu họ vẫn khóc, con hãy làm trái tim họ được bình yên". »

_____________________





 

Khi đọc những dòng này, ai trong chúng ta cũng liên tưởng đến người mẹ của mình hay cũng có thể là người nữ mà mình sẽ sát cánh bên vai. It ai nghĩ đến Đức Maria, Người mà Thiên Chúa đã chọn để Con Một Người mang lấy thân xác phàm nhân...
Khi nghĩ đến Đức Mẹ, hình ảnh đầu tiên mà mỗi chúng ta liên tưởng, hiện lên trong tâm trí là bên máng cỏ. Ai có thể dám tin được người con mình cưu mang 9 tháng 10 ngày, mang nặng đẻ đau, là Con Một Thiên Chúa Quyền Năng khi mà phải sinh ra chốn bẩn thỉu, tối tắm...?
Có ai dám nghĩ rằng con Thiên Chúa lại phải trốn chui, trốn nhủi bên đất ngoại bang Ai-cập?
Thánh Kinh ghi lại là Mẹ ghi khắc những điều đó trong lòng....
 

Rồi trên những con đường rao giảng Tin Mừng Nước Trời. Đức Mẹ vẫn theo sau Chúa... Từ tiệc cưới Cana cho đến đỉnh đồi Canvariô... rồi ngày Thần Khí hiện xuống...
 
Có lẽ chúng ta nhận thấy người mẹ vĩ đại chừng nào khi nhìn thấy từ hình ảnh Đức Mẹ Maria. Và cũng từ những suy tư đầy nhân bản của con người về những người mẹ nhân sinh, chúng ta mới thấy được Đức Maria là người Mẹ tuyệt vời...!
 

Tháng Mân Côi. Những lời kinh dâng lên Đức Mẹ, những lời cầu nguyện Dâng lên Thiên Chúa đẹp nhất có lẽ phải xuất phát từ cảm nghiện nhân sinh trong đời sống thường nhật nơi gia đình. Làm sao chúng ta có thể tin yêu Đức Mẹ, nêu chúng ta không thể cảm nhận được điều đó trước nơi các bậc sinh thần, người đã giúp chúng ta thành người, lớn khôn...?

Và nếu chúng ta yêu thương mẹ của chúng ta, tại sao không dâng những lời nguyện cầu cùng Đức Maria cho những người nữ đã đồng hành với ta trên những đường đời, nhất là những người mẹ của chúng ta? Bởi Mẹ Maria là người Nữ có phúc hơn mọi người nữ!
 

Và trong mỗi bước chân của người Kitô hữu. Mẹ vẫn như sao mai soi bước, dẫn lối, giúp người tín hữu giữ được niềm hy vọng là Ánh Bình Minh sẽ xuất hiện.
Qua biết bao biến cố đau thương trên khắp cõi địa cầu suốt hàng ngàn năm qua, nhất là với những người con trên đất Bình Thuận, chúng con mới cảm nhận được rằng tình Mẹ bao la, dõi theo chúng con từng bước... Mẹ ở đó thầm lặng hay dạt dào theo những biến cố đau thương của đất nước... Nhưng hôm nay, khi bình minh đã ló dạng trên thái sơn, chúng ta càng thấy rõ ra rằng Tình Yêu Thiên Chúa luôn vững mạnh, bền đỗ hơn những thế lực của bạo tàn; cái nhìn của Thiên Chúa luôn cao xa hơn cái nhìn của phàm nhân... Điều đó có thể chứng minh khi núi rừng Tàpao dậy vang những tiếng kinh cầu chăng? Bởi lẽ, những tiếng kinh đó một thời tưởng chừng như đã bị dập tắt bởi lòng hận thù...

Ôi Maria! Mẹ đứng đó trông coi chúng con mà thế nhân nào đâu có biết. Mẹ diễn tả tiếng nói tình yêu của Con Mẹ mà thế nhân nào có hiểu gì đâu...!

1 nhận xét:

Trưởng Tra nói...

ai nois nuowcs mawts nguowif nuwx laf ddieemr yeeus cuar hoj thees? Vux khis raats lowij haij ddos nha. Caanr thaanj ddos baf con owi!

Đăng nhận xét

hãy cho biết ý kiến của bạn...!